Lời nói dối của mẹ

Bạn sẽ chẳng thể tìm được một ai sẵn sàng yêu thương, che chở và tha thứ hết mọi lỗi lầm, chỉ mong bạn có thể hạnh phúc đến suốt đời như mẹ mình đâu!

Bạn có yêu mẹ mình không? Bạn có biết ai là người yêu thương bạn nhất trên cuộc đời này và cũng là người đã hi sinh nhiều nhất vì bạn? Hãy cùng đọc câu chuyện dưới đây để biết có mẹ là một điều tuyệt vời như thế nào!

Chuyện bắt đầu từ lúc tôi còn là một đứa trẻ con nhà nghèo, gia đình chúng tôi nghèo đến nỗi cơm còn chẳng đủ ăn. Cứ tới bữa, mẹ lại nhường bát cơm vốn đã chẳng nhiều nhặn gì cho tôi rồi nói “Con ăn đi, mẹ không đói”. Trẻ con như tôi có biết gì đâu, cứ ăn được là ăn chứ nghĩ ngợi gì. Thế là hồn nhiên ăn bát cơm mẹ nhường mà chẳng hề biết đó là lời nói dối đầu tiên của mẹ…

Tuổi thơ tôi là những tháng ngày ngóng mẹ trở về từ con sông cạnh nhà. Mẹ luôn thế, hễ cứ có thời gian rảnh là lại tranh thủ ra sông để bắt con cá, con tôm, cố có bữa tươi cho mấy đứa con. Hôm nào trời thương, thì nhà sẽ có ngay nồi súp cá nóng hổi. Thế rồi tôi sẽ ngồi xì xụp bát súp thơm lừng, trong lúc mẹ ngồi cạnh và nhặt nhạnh mấy miếng cá còn sót lại nơi những khúc xương thừa. Khi ấy, tôi cũng đã lớn hơn cái thằng bé tin rằng mẹ không đói trên kia, trông thấy cảnh mẹ phải ăn đồ thừa, tôi không vui được… Tôi gắp phần cá của mình vào trong bát mẹ, muốn mẹ cũng được ngon, muốn mẹ không phải khổ nữa, nhưng mẹ nói nhanh “Mẹ không thích ăn cá, con ăn đi”.

Đến tuổi cắp sách tới trường, mẹ lại phải làm việc vất vả gấp đôi, gấp ba để tôi không thua kém ai, để tôi được học hành đủ đầy, đến nơi đến chốn. Để kiếm thêm chút tiền để lo cho tôi, mẹ đã tới xưởng nhận vỏ hộp diêm về nhà rồi cặm cụi dán vào mỗi tối. Những đêm mùa đông rét căm, mẹ vẫn miệt mài bên chồng hộp diêm dưới ánh nến leo lắt trong lúc tôi đã say ngủ. Có một hôm, khi ấy khuya lắm rồi, tôi tỉnh giấc thì vẫn thấy mẹ ngồi mải miết dán dán, xếp xếp. “Sao mẹ không ngủ đi?”, “Mẹ không mệt, con ngủ tiếp đi” – Hình như, đây là lời nói dối thứ 3 của mẹ.

Tôi sắp phải trải qua một kỳ thi quan trọng. Khi ấy là mùa hè, trời nóng như đổ lửa, vì lo quá mà mẹ đã đứng chờ suốt phía ngoài cho đến khi buổi thi kết thúc. Trông thấy tôi bước ra, mẹ chạy lại dang đôi tay ôm lấy đứa con trai bé bỏng, không quên đưa tôi bình nước đã chuẩn bị từ trước. Áo mẹ ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt mẹ cũng lộ rõ mệt mỏi vì đã đứng chờ lâu dưới trời nắng, thế nhưng khi tôi đưa nước thì mẹ một mực lắc đầu: “Uống đi con, mẹ không khát”.

Thế rồi bố tôi mất vì một cơn bạo bệnh, từ đó trở đi, tấm thân gầy gò của mẹ lại phải gồng gánh thêm rất nhiều trách nhiệm. Tất cả mọi việc từ bé đến lớn trong nhà đều một tay mẹ cáng đáng. Mẹ vừa là cha, lại vừa là mẹ, nhưng chẳng bao giờ tôi thấy mẹ than vãn nửa câu. Nhiều người khuyên mẹ tôi nên tái hôn, vì có một người đàn ông trong nhà, mọi việc sẽ được đỡ đần đi rất nhiều. Vậy mà mẹ tôi vẫn luôn mạnh mẽ: “Em ở vậy được rồi”.

Tôi cứ thế lớn lên dưới sự chở che và bao bọc của mẹ. Cho đến lúc tốt nghiệp và kiếm được việc làm, tôi đã đề nghị mẹ đừng làm việc nữa, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi mà thôi. Giờ đã đến lúc tôi có thể chăm sóc được mẹ rồi. Nhưng bà đâu có nghe, sáng sớm nào bà cũng ra chợ để bán dăm ba thứ rau trồng được trong vườn. Lần nào tôi đưa cho mẹ ít tiền, bà cũng đều trả lại. “Mẹ không thiếu tiền, con trai!”.

Sau bao nhiêu cố gắng thì tôi cũng được sếp công nhận và thăng chức, tăng lương. Giờ điều kiện tốt hơn nhiều rồi, tôi quyết đón mẹ lên thành phố để hai mẹ con ở gần nhau, tôi cũng dễ bề phụng dưỡng. Thêm một lần nữa, bà không chịu xa căn nhà cũ, cũng chỉ vì sợ làm phiền đến con trai… “Mẹ không quen sống ở thành phố. Ở quê, mẹ quen rồi”.

Thời gian trôi qua, mẹ ngày càng già yếu. Bác sĩ phát hiện bà đã mắc ung thư và buộc phải vào viện chữa trị. Đáp chuyến bay gấp để về với bà, thật không kìm được lòng thì thấy người phụ nữ héo hon, gầy gò nằm đó giữa bao nhiêu thứ máy móc, dây nhợ gắn khắp người. Xạ trị đau đớn là vậy, mà mẹ vẫn gượng cười cho tôi an tâm rồi thều thào: “Đừng lo, mẹ không đau đâu”. Đau xót làm sao, đây là lời nói dối cuối cùng của mẹ! Mẹ tôi ra đi sau khi cơn bạo bệnh hành hạ, nhưng vẫn mỉm cười nói mẹ chẳng sao để tôi thấy yên lòng…

Là thế đấy, mẹ cũng chỉ có một cuộc đời như bao người, nhưng từ khi có con, tất cả mọi điều tốt lành trên thế giới này mẹ đều muốn dành hết cho đứa con bé bỏng. Con lớn lên rồi cũng không đi hết nổi tình yêu thương của mẹ. Con lớn lên rồi vẫn mãi là đứa bé cần mẹ chở che!

Ai vẫn còn mẹ, mong hãy trân quý những tháng ngày mẹ ở bên. Đừng làm mẹ buồn, cũng đừng vô tâm với điều quý giá nhất mình đang có. Vì ngoài kia, biết bao người đang rấm rứt khóc khi mẹ đã chẳng ở bên đời…

T.D – TRANH: THU HƯƠNG, THEO TRÍ THỨC TRẺ