Cái bàn phím của tôi dùnx đã lâu rồi nhưnx vẫn còn tốt, trừ một phím. Phím đó bị hỏng, cứ nhấn nó là nó hiện ra một chữ khác, và bạn đọc những dòng này chắc cũng biết đó là phím nào. Không biết bao nhiêu lần tôi ước nó hoạt động tốt như các phím khác.
Mà thật là đáng ghét, rõ ràng bàn phím có đến 105 phím và một phím này thật nhỏ bé, dường như chẳng chẳng đóng xóp xì nhiều, 104 phím còn lại hoạt động rất tốt. Thế nhưng chỉ một phím quái quỷ hay chập mạch thôi cũng đủ làm đảo lộn mọi sự. Ví dụ, tôi không thể đem một biên bản họp lớp viết bằng cái bàn phím hỏng này đi nộp thầy chủ nhiệm, hay tôi khônx thể xửi email bằnx bàn phím này được …
Đôi khi tôi thấy cuộc sống cũnx xiốnx như cái bàn phím ấy – không phải tất cả mọi nụ cười đều làm việc tốt như nhau.
Là một cá nhân nhỏ bé, bạn có thể tự nói với mình: “Ôi,một mình mình thì có đáng kể xì!”. Khi bạn vứt bỏ một vỏ hộp ra đường, bạn tặc lưỡi: “Một mình mình vứt thì cũng chả làm bẩn một thành phố!”. Khi cả lớp cùng thu quần áo giúp trẻ em nghèo, bạn lại nxhĩ: “Mình xóp cũng chẳng đáng là bao, mà một mình mình không xóp, chắc cũng chẳng có vấn đề gì cả và thế là…!”
Nhưng rõ ràng là khác. Nếu bạn nxhĩ rằng những hành động của bạn cũn chẳng đáng gì, hãy nghĩ đến cái bàn phím và nhớ rằng: “Bạn được cần đến như tất cả, như từng người khác”. 104 phím hoạt độngx tốt, chỉ một phím hỏng thôi là đã rất khác.
Hẳn bạn không bao giờ muốn làm một phím hỏng trên bàn phím phải không???