Một mẩu truyện ngắn nhưng khiến chúng ta phải suy ngẫm về chữ hiếu. Đừng bao giờ chê ba mẹ nghèo khó, rách rưới khi trên người bạn là vải vóc lụa là, vì chính những gì bạn đang có là điều ba mẹ đã đánh đổi bằng cả cuộc đời mình.
“Má! Má lên đây làm gì?”. Cô sinh viên sắp nhận bằng cử nhân giãy nãy lên hỏi người mẹ quê mùa còm cõi.
– “Má nghỉ bán một bữa lên coi con lãnh bằng tốt nghiệp”.
– “Không được đâu! Bữa nay bạn con đông lắm, mà má lại ăn mặc thế này…”.
– “Thì má có còn bộ nào khác đâu. Thôi cho má vào. Má…”.
– “Thôi, thôi, má về đi. Con thì thế này, má thì thế kia… Tụi bạn con nó cười…!”.
Nói rồi, cô sinh viên xinh đẹp chạy ào vào trong hội trường…
Vừa lúc người xướng tên giới thiệu: “Sinh viên Phạm Thị P.X. là một trong những sinh viên xuất sắc của trường.”