Tin vào bản thân mình là sẽ làm được

Tôi vẫn nhớ, khi tôi nộp đơn xin nghỉ việc ở công ty cũ, hôm đó là một ngày thu, thời tiết khá dễ chịu, sếp của tôi đưa cho tôi một ly nước và hỏi tôi rằng vì sao tôi muốn nghỉ việc. Tôi trình bày muôn vàn lí do, và sếp của tôi cũng giải quyết toàn bộ lí do đó để tôi cảm thấy ổn!


Sếp muốn tôi ở lại, ít ra là thời gian này. Tuy nhiên, vì một vài lí do cá nhân, tôi đã không thể đồng ý.
Sếp cũ của tôi nhìn tôi, anh ấy nói: H à, em có biết cuộc sống này, điều mà chúng ta sợ nhất là gì không?
Tôi nhìn anh ấy hồi lâu, im lặng không trả lời.

Anh ấy tiếp tục nói, bằng ngôn ngữ Việt chưa chuẩn lắm: Con người ta sống, cần phải có mục tiêu. Em từng nói em muốn học kinh nghiệm của anh, học kinh doanh ở Việt Nam, thích thú tìm tòi, vậy anh còn nhiều điều chưa dạy em, sao em lại muốn nghỉ?! Như thế có phải là em từ bỏ mục tiêu của mình quá dễ dàng không?
Phải thừa nhân một điều, sếp của tôi nhớ nhiều chi tiết rất sâu sắc, những gì anh ấy nói là những gì tôi đã trả lời khi chúng tôi nói chuyện trong buổi phỏng vấn.

Tôi suy nghĩ một lát, rồi trả lời anh ấy. Dạ, con người sống, dĩ nhiên phải có mục tiêu. Nhưng trong những điều kiện khác nhau, hoàn cảnh khác nhau, mục tiêu cần điều chỉnh sao cho phù hợp. Đối với em thời điểm hiện tại, mục tiêu quan trọng nhất không phải là kiếm tiền nữa. Em sắp phải nhập học, và em ưu tiên cho việc đó hơn. Em rất hi vọng anh hiểu và đồng ý cho em…
Sếp tôi im lặng, và sau đó anh ấy làm những gì tốt nhất có thể để giải quyết cho tôi nghỉ việc, còn kịp thời gian để đi làm công việc mới. Và tôi đã luôn thầm cảm ơn anh ấy vì điều đó!
Ví dụ về câu chuyện trên,chỉ như một bức tranh họa cho vấn đề tôi muốn nhắc tới. Mỗi người cần tìm cho mình một mục tiêu, động lực để sống.

Khi tôi nói chuyện với bạn tôi, trong buổi tối hôm qua. Anh ấy nói, anh ấy cảm thấy cuộc sống rất đáng chán, anh ấy luôn nghĩ rất nhiều về quá khứ, cảm giác mình yếu đuối. Thậm chí, anh ấy nghĩ đến việc tự tử. Tiền đâu tư mất hết, công việc hiện tại nhàm chán, với vô số những vấn đề không tên đè nặng lên vai anh ấy.

Dĩ nhiên, trong hoàn cảnh ấy, tôi chỉ biết làm mấy trò trẻ con như lè lè, lêu lêu để anh ấy cảm thấy vấn đề nhẹ nhàng hơn mà thôi bởi vì những gì phân tích vào thời điểm đó, dĩ nhiên trở nên hại não vô cùng.
Nhưng có một điều tôi biết chắc chắn rằng không có vấn đề nào là vấn đề, cách chúng ta nhìn nhận vấn đề mới thực sự là vấn đề!
Tôi hiểu sau câu chuyện của bạn mình, anh ấy đã thiếu đi động lực cần thiết để tìm thấy những niềm vui của cuộc sống!

Cách đây 8 năm trước, khi tôi ngồi ven bờ sông Hồng, giá như lúc đó, tôi nhắm mắt lại, nhảy 5 bước, có thể đã chấm hết cuộc sống của mình.

Nhưng, ngay cả lúc tuyệt vọng, chơ vơ nhất như thế, tôi vẫn tồn tại 1 suy nghĩ: Gia đình đã nuôi tôi 15 năm, cho tôi ăn học đến bây giờ, kết quả tôi chấm dứt cuộc đời mình như vậy, có phải là quá bất hiếu không?

Tôi đã ngồi đó, khóc chán chê, rồi đứng dậy trở về nhà, trong đầu vẫn quẩn quanh không một tia hi vọng, nhưng thời điểm đó, thứ tôi biết duy nhất, tôi cần phải sống đã!

Chưa biết là sống cho tôi, cho gia đình tôi hay cho cả thế giới rộng lớn ngoài kia, nhưng ít ra trong mỗi người, chúng ta phải luôn tồn tại mong muốn được sống!

Hãy so sánh với hàng trăm người đang chiến đấu với bệnh tật, đấu tranh dành cơ hội để thấy ánh mặt trời mà chúng ta coi đó như điều hiển nhiên được nhận từ cuộc sống này, hãy so sánh với những người sinh ra thậm chí không được bình thường như chúng ta, họ vẫn sống yêu đời và hồn hậu. Thậm chí hãy nhớ đến những người,lúc cái chết cận kề, họ cũng chưa bao giờ từ bỏ mong muốn được sống!

Hãy nhớ đến điều đó để mỗi ngày suy nghĩ tích cực và sống cho trọn vẹn!
Bạn có thể mệt mỏi một ngày, vài ngày, có thể cảm thấy cô đơn, chênh vênh, chán nản. Điều đó không có gì sai cả, đó là những cung bậc cảm xúc hết sức đời thường. Nhưng hãy biết cách để tìm lại chính mình sau những giây phút ấy, cố gắng một cách tốt nhất để tìm về động lực sống cho chính bạn.

Bằng những gì đã qua, tôi nhận ra một điều rằng chuyện to lớn đến mấy, khủng khiếp đến mấy, ngay cả khi cái ngày 31/12 tới có là ngày tận thế đi nữa, thì…từ từ…việc gì cũng có cách giải quyết của nó. Dĩ nhiên, có thể là cách giải quyết tốt, cũng có thể là cách giải quyết chưa được tốt cho lắm. Nhưng mà không sao hết, chỉ là ngay tại thời điểm đó, cách nhìn của chúng ta về vấn đề trở nên nghiêm trọng hơn mà thôi!

Và hãy hiểu, không ai có thể giúp chúng ta giải quyết vấn đề tốt hơn bản thân chúng ta! Đừng mong chờ một động lực đến từ người khác, hay sự tư vấn của người khác về động lực cho mình, vì chỉ chính mình mới biết mình cần điều gì nhất.

Các chàng trai, cô gái của tôi ơi, nếu một ngày bạn cảm thấy chán nản, bi quan, thậm chí là tuyệt vọng, đừng quá lo lắng, khóc thật to nếu muốn, hét thật lớn nếu thấy cần, chạy thật xa nếu như thế khiến lòng mình nhẹ nhõm, hay đơn giản chỉ là nhắm mắt lại cho một giấc ngủ lẩn tránh âu lo. Hãy cứ làm thế, để rồi, sau tất cả những điều đó, mở mắt ra, hít một hơi dài, chúng mình lại tìm thấy tinh thần để sống, bước tiếp, miệt mài cho những những giấc mơ!

Leave a Reply

Đánh giá*

Your email address will not be published. Required fields are marked *