“Nếu Trái đất này hình vuông, chúng ta đã có chỗ để ẩn náu. Tiếc thay Trái đất là hình tròn, nên chúng ta phải đối mặt với cuộc sống”.
Cô bé học lớp chuyên, để đảm bảo cho lớp học đặc biệt nhất trường này, tất cả học sinh của lớp đều phải đạt loại giỏi trở lên. Cô bé chỉ được 7,8 – thế là cô bé đành ôm cặp rời lớp chuyên. Mẹ nói: “Cứ ghi lên nhãn vở tên lớp chuyên, nếu không mất mặt lắm”. Cô bé khóc: “Vậy là mình ghi những lời dối trá lên quyển tập mình ư?” Ngoại ôm bé vào lòng: “Thì con cứ ghi những lời mà khi nhìn vào con không cảm thấy day dứt. Đừng sợ gì cả, có ngoại đây”. Cô bé nhìn ngoại gầy guộc, mong manh, chợt nhận ra góc vuông vững chắc của cuộc đời mình.
Ngoại mất, căn phòng không còn tiếng bước chân nhẹ nhàng, cô bé cảm thấy mình mất đi một “góc vuông” để nương náu tâm hồn. Người bạn trai ngồi cạnh ngập ngừng: “Có gì bạn kể cho tui nghe đi, đêm qua tui không ngủ được vì thấy bạn này buồn”. Từ đó, cô bé có một “góc vuông” trong lớp học.
Người bạn đi nước ngoài, liên lạc bị cắt đứt. Không còn “góc vuông”, cả ở lớp lẫn ở nhà, cô bé khóc thút thít một mình trong đêm. Nhưng cô bé chợt nghĩ: “Ô hay, nước mắt có gọi bạn ấy về được đâu, khi khóc trông xấu quá, sao mình không cười sẽ đẹp hơn?”. Cô bé cố gắng đứng thẳng người lên thay vì nằm thiêm thiếp trên giường, soi gương và tự mỉm cười. Ồ, phải chăng hình ảnh trong gương là một “góc vuông”, mình sẽ là một “góc vuông” cho chính bản thân mình.