Mỗi khi chúng ta ăn một miếng thịt chó, chúng ta đừng nghĩ tới chú chó bị thịt, mà hãy nghĩ về những con người – đồng loại với chúng ta – đang buồn đau vì chú chó bị mất.
Tôi là một cô gái, nhưng tôi cũng đã từng rất thích món thịt chó. Tôi đã từng ăn nhiều lần mỗi khi đi nhậu cùng lũ bạn. Trước kia tôi ăn món này vì từ nhỏ ở quê tôi món này trở thành món chủ đạo mỗi khi làm cỗ bàn, liên hoan… Bây giờ nghĩ lại những lúc đó tôi còn thấy rùng mình hơn nữa.
Quê tôi thường mỗi nhà nuôi ít nhất 2,3 con. Phần vì để trông nhà, phần vì để khi có việc thì làm thịt, thiết kế các món. Thế nhưng khi nhìn những hình ảnh này thì thực sự rớt nước mắt. Chúng đã từng là những người bạn trung thành, những kẻ luôn đón chúng ta bằng những cái quẫy đuôi mừng quýnh. Những kẻ đã lắng nghe và hiểu cả những lời nói của ta. Thế nhưng kết cục chúng lại bị chính những người chủ nhân mà chúng đã hết lòng giết thịt. Như vậy có độc ác quá không?
Sáng nay khi đọc được câu chuyện của một bạn chia sẻ về nỗi đau của chủ nhân khi đi tìm chú chó bị cẩu tặc bắt, tôi thực sự ghê sợ hơn hành động của mình. Mỗi khi chúng ta ăn một miếng thịt chó, chúng ta đừng nghĩ tới chú chó bị thịt, mà hãy nghĩ về những con người – đồng loại với chúng ta – đang buồn đau vì chú chó bị mất.
Trong bài viết anh chia sẻ có đoạn rất cảm động, tôi nghĩ rằng những ai cũng đã từng ăn thịt chó như mình hãy suy nghĩ kỹ về tâm sự này nhé!:
“Điều kinh khủng hơn là những con chó bị nhốt đó nhận biết được ai là người yêu chó và ai là bọn trộm. Khi tôi đi vào khu chuồng, bọn chó nhìn nem nép tay trộm chó đi trước. Thế nhưng khi tôi ngó vào chuồng thì một con đưa 2 chân trước lên vái tôi và khóc (ai nuôi chó thì sẽ biết chó cũng khóc). Thế rồi hàng chục con khác bắt chiếc theo khóc thút thít hoặc khóc không thành tiếng, đưa chân vái lạy tôi. Kể cả những con mà 2 chân đã bị kẹt cứng giữa các thanh sắt cũng cố lết đến bên cửa sổ mà thò mũi ra khụt khịt. Tất cả các chú chó đó biết tôi là một người chủ đang đi tìm chó của mình. Chúng nó biết rằng tôi không phải là chủ của chúng nó, nhưng một kẻ không ăn thịt chó ở trong hoàn cảnh đó đều có thể là cứu tinh đối với chúng nó. Mỗi con chó ở đó, tôi đoán đều có một gia đình, đều có ai ở đâu đó đang mong chờ nó.
Tôi không ăn thịt chó, tôi cũng không lên án những người ăn thịt chó. Tôi không nhân cách hoá một con chó để nói rằng chó là bạn người, thì sẽ là man rợ nếu ăn bạn mình.
Điều tôi muốn nói là, mỗi khi chúng ta ăn một miếng thịt chó, chúng ta đừng nghĩ tới chú chó bị thịt, mà hãy nghĩ về những con người – đồng loại với chúng ta – đang buồn đau vì chú chó bị mất”
(Trích một đoạn của FB: Bao Anh Thai)