Cơn mưa rồi sẽ tạnh là nhưng tâm sự khi người yêu gặp lại mối tình đầu. tuy hai người đó giờ chỉ là bạn nhưng cũng làm anh thấy buồn, một chút trống vắng. Cuối cùng anh nhìn ra bầu trời đang mưa và tự nhủ mọi chuyện rồi cũng sẽ qua giống như cơn mưa rồi sẽ tạnh!
Em thích uống caffe, nhưng caffe phải pha theo kiểu trong các quán nhạc, quán có máy lạnh. Có nghĩa là caffe phải được nén chặt ở trong phin,đổ nước sôi vào cho nhỏ từ từ rồi mới bỏ đường vào. Em không uống caffe sữa, em bảo như thế thì mất cả hương vị của từng giọt caffe.Anh và em thường xuyên đi uống caffe nhiều hơn đi vào nhà hàng. Em lại bảo, “Vào quán caffe còn nghe nhạc, còn suy nghĩ, còn lên mạng đọc báo, nói chung vào quán caffe còn ít bị người ta dòm ngó. Còn ở quán nhậu vừa tốn tiền, lại nghe mấy ông say cãi nhau. Mà mấy ông say thì có nhớ mình nói gì đâu?” Thế là anh tập thói quen đi uống caffe với em.
Quán 2 đứa thường gặp nhau có cô lễ tân mặc bộ Kimono như cô gái Nhật. Chậm rãi cúi đầu chào khách, câu hỏi cửa miệng là:”Xin lỗi, anh di mấy người?” Câu hỏi chỉ là thói quen, chứ rõ ràng là chỉ có anh và em.
Em đi rất nhanh, như thể em không đi nhanh thì tất cả những con đường sẽ biến mất.Em luôn cười, bởi em bảo rằng thế gian này đã có quá nhiều người khóc, nếu em cũng khóc nữa thì trái đất này sẽ ngập tràn những giọt nước mắt.
Anh quan sát em như thể anh quan sát bông hoa hồng đang từ từ bung cánh trước nhà anh. Bởi lẽ, khi anh gặp em, anh chưa hề nghĩ rằng có một ngày anh được em yêu.
Em bảo” cuộc sống lạ ghê anh nhỉ? Em chẳng bao giờ nghĩ là em quen anh.Anh vừa già, vừa xấu.Anh nói: Thế mới là duyên nợ. Nếu không là duyên nợ, tại sao em sinh ra anh không biết, em lớn lên anh không biết, em xinh đẹp như thế anh không biết. Để hôm đó em xuất hiện? Em nói rất hồn nhiên:”Rồi một ngày em biến mất cũng sẽ là định mệnh phải không?” Anh hoàn toàn không tin vào những bà thầy bói, hay là sự sui rủi gì đó trong cuộc sống. Anh đã từng bảo rằng khi yêu, người mình yêu là tất cả thế gian này. Điều đó có lẽ đúng, bởi em đã là cả thế gian của anh. Bởi cả cuộc đời ngang tàng của anh chẳng bao giờ đi mua cho ai một chiếc áo, vậy mà anh lặn lội đỏ cả mắt khắp thành phố để tìm mua tặng em. Anh tràn ngập niềm vui khi em nhắn tin” Anh ơi! Đem tới chỗ em một ly caffe, nhớ dặn họ cho họ đem cho một cái ống hút anh nhé!”Thế là dù bận đến mấy, anh cũng phải đem ly caffe kèm ống hút cho em
Cuộc sống đôi khi tưởng rằng phải làm những điều vĩ đại, phải vượt qua con sông rộng mênh mông hay leo lên ngọn núi cao cả ngàn mét muôn trùng gian khó. Nhưng đôi khi, với anh yêu thương em và được em yêu thương đã là điều vĩ đại nhất trong cuộc đời anh. Anh quên rằng em cũng có quá khứ, và anh cũng đã có quá khứ
Quá khứ ấy anh từng yêu một người con gái, yêu nhẹ nhàng và yêu nồng nàn. Rồi cuộc tình ấy nhẹ nhàng trôi qua giống như ta vừa đi qua một con đường. Tinh yêu ấy vội vàng và mau tàn lụi quá nên chưa kịp đau đớn. Còn em, em có một mối tình khác, mối tình thơ dại học trò, mặn nồng đã làm cho em rơi nước mắt.
Em kể cho anh nghe về Nguyễn khi 2 đứa cùng ngồi trong quán ở bãi biển, mưa bủa vây quanh 2 đứa mình. Ngoài xa khơi chỉ thấy sương mù dày đặc, chắc những con thuyền chưa kịp về trong cơn mua phải chông chênh lối về vì mù mây khó tìm thấy bãi bờ.
Em bảo em vói Nguyễn có quá nhiều kỉ niệm, mà khi ai đã cho mình nhiều kỉ niệm thì lòng khó lãng quên, dù người ấy chẳng còn ở bên cạnh mình. Nguyễn có trọn với em 4 năm Đại học. Nguyễn chở em đi học trên chiếc xe đạp cũ, Nguyễn hay đưa em đi ăn cơm bụi, Nguyễn biết kể chuyện cười. Rồi 2 đưa yêu nhau lúc nào em cũng không hề hay biết. Cho đến một ngày em bệnh, Nguyễn đã trực bên giường em 3 ngày 3 đêm cho đến khi em rời khỏi cơn mê đắm. Nguyễn năm tay em và nói ” Đừng bỏ nhau nghe Ngọc Nữ” Rồi Nguyễn đi nước ngoài, đi theo dang đoàn tụ. Em đã khóc đỏ cả mắt trong cuộc chia lìa.
Mưa vẫn chưa dứt hạt. Em uống chậm rãi từng giọt caffe đen, thì thầm” Nguyễn về nước hôm kia. Nguyễn hẹn hôm nay caffe. Em đi có được không anh?” Em nhìn vào mắt anh.
Anh nắm tay em
Thì bạn cũ mà. Em cứ caffe vời Nguyễn đi. Anh ngồi một lát nữa anh về.
Em rời khỏi bàn. Ly caffe đen của em vần còn đầy. Cơn mưa vẫn còn ngoài biển. lòng anh bỗng mênh mông buồn, rất buồn. Nhưng anh không có quyền ngăn em gặp Nguyễn. Anh lây ly caffe uống dở của em nhấp lên môi. Caffe đắng, rất đắng. Anh thầm thì với cơn mưa.” Rồi mưa sẽ tạnh thôi.”