Ngày đầu tiên nhập học, vị giáo sư đã giới thiệu với chúng tôi một sinh viên mới thật đặc biệt, đó là một bà cụ nhỏ nhắn, khuôn mặt nhăn nheo, với nụ cười rạng rỡ.
Bà nói:
– Chào anh bạn. Tôi tên Rose, tám mươi bảy tuổi. Tôi ôm cậu một cái được không?
Tôi cười to và nhiệt tình đáp:
– Được chứ ạ!
Và bà ôm tôi thật chặt.
– Sao bà lại đi học ở tuổi này hả bà? – Tôi hỏi.
Bà hài hước đáp:
– Tôi vào đây để tìm một ông chồng giàu, rồi cưới ông ta, sinh hai đứa con, sau đó sẽ nghỉ hưu và đi du lịch.
– Thật vậy sao? – Tôi hỏi, tò mò muốn biết đâu là động lực để bà vẫn tiếp tục theo đuổi sự học ở cái tuổi xưa nay hiếm này.
– Tôi lúc nào cũng mơ được đến giảng đường đại học và bây giờ tôi đang thực hiện giấc mơ đó! – Bà bảo.
Sau buổi học hôm đó, chúng tôi chính thức trở thành bạn bè. Trong suốt ba tháng sau đó, tôi hoàn toàn bị khuất phục trước sự khôn ngoan và kinh nghiệm sống của “cỗ máy thời gian” này. Rose trở thành thần tượng của giới sinh viên và luôn sẵn lòng kết bạn với tất cả mọi người. Bà thích ăn mặc đẹp và đón nhận sự chú ý mà các sinh viên khác dành cho mình một cách hạnh phúc.
Tới cuối học kỳ, chúng tôi mời Rose phát biểu trong buổi tiệc mừng sự kiện bóng đá của trường và tôi sẽ không bao giờ quên những điều bà dạy chúng tôi hôm đó. Chúng ta không dừng cuộc chơi vì chúng ta già, mà chúng ta già đi vì dừng cuộc chơi. Bốn bí quyết để mãi tươi trẻ, hạnh phúc và thành công đó là:
* Hãy tươi cười mỗi ngày.
* Luôn ước mơ. Khi bạn ngừng mơ ước, nghĩa là bạn đã chết.
* Không ngừng lớn lên. Tuổi tác sẽ vẫn cứ đến dù bạn không làm gì cả. Nếu bạn mười chín tuổi và nằm bẹp trên giường trong suốt một năm mà không làm bất cứ điều gì, thì bạn vẫn sẽ bước sang tuổi hai mươi. Nhưng để lớn lên, bạn phải không ngừng tự đổi mới mình.
* Đừng nuối tiếc với những gì mình đã làm, mà chỉ nuối tiếc cho những gì mình không làm được. Những người sợ chết chính là người sống với sự nuối tiếc.
Cuối năm đó, Rose qua đời nhẹ nhàng trong giấc ngủ, trước ngày lễ tốt nghiệp một tuần. Hơn hai ngàn sinh viên trong trường đã đến đưa tang bà để tưởng nhớ một người phụ nữ tuyệt vời, tấm gương cho bài học không bao giờ quá muộn để thực hiện ước mơ.
DAN CLARK