Ông chủ cửa hàng bán thú nuôi mang tấm biển “Tại đây bán chó con” đóng lên cửa ra vào. Một cậu bé xuất hiện bên dưới tấm biển hỏi:
– Ông định bán những chú cho con này bao nhiêu ạ?
– Cũng tùy, từ 30-50 đôla, cháu ạ.
Cậu bé thò tay vào túi móc ra một ít tiền lẻ:
– Cháu chỉ có 2 đôla và 37 xu. Ông cho phép cháu ngắm chúng nhé.
Người chủ mỉm cười, huýt sáo ra hiệu. Năm chú chó lơn tơn chạy ra, có một con chậm chạp theo sau. Ngay lập tức cậu bé chỉ vào chú chó khập khiễng:
– Con chó nhỏ ấy làm sao thế ạ?
– Bác sĩ bảo rằng xương chậu nó bị khiếm khuyết nên phải khập khiễng, què quặt suốt đời.
– Đây chính là con chó cháu muốn mua – Cậu bé tỏ vẻ rất thích thú.
– Không, ta nghĩ cháu không nên mua nó đâu. Còn nếu cháu thật sự thích nó thì ta tặng cho cháu đó.
Cậu bé hơi bối rối, nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng, rồi chìa tay đáp:
– Cháu không muốn được ông tặng. Nó cũng đáng giá như những con chó khác và cháu sẽ trả đủ tiền cho ông. Đây là 2 đôla 37 xu và cháu sẽ đưa ông thêm 50 xu mỗi tháng đến khi nào đủ tiền.
– Cháu sẽ không muốn mua con chó này đâu. Nó không thể chạy nhảy vui đùa với cháu như những con chó khác – người chủ tỏ vẻ phản đối.
Cậu bé lặng lẽ đưa tay kéo ống quần lên, để lộ chiếc chân trái bị teo cơ đang được nâng giữ bằng một khung kim loại. Nhìn lên người chủ, nó dịu dàng nói:
– Cháu cũng đâu thể chạy nhảy vui đùa, và con chó này cần một ai đó thông cảm ông ạ.