Trong cuộc sống của con người, sai sót và thất vại là chuyện không thể tránh khỏi. Khi đối diện ngại ngùng của những chuyện này ta càng cần đến lòng dũng cảm phi thường.
Tướng mạo anh không mấy nổi bật mà còn tốt nghiệp một trường không mấy danh tiếng, vậy mà anh ta hơn hẳn những người có bằng đại học, tiến sĩ của các trường danh tiếng khác, thể hiện của anh ta làm người ta nghĩ rằng anh ta là sinh viên của trường đại học Harverd.
Cho dù anh ta có tự tin thế nào, nhưng người phỏng vấn anh vẫn nhanh biết được trình độ của anh: anh ta không đủ năng lực làm chức vụ này trong nghề nghiệp chuyên môn của mình. Nên anh ta bị loại.
Sau khi biết mình bị loại, trên khuôn mặt của anh ta tỏ ra một vẻ thất vọng, ngại ngùng. Nhưng anh ta không hề bỏ đi mà đứng lên hỏi người phỏng vấn: “ông có thể cho tôi tấm danh thiếp không?”
Người phỏng vấn có chút lạnh lùng nhìn anh, không có ấn tượng tốt gì với người không chịu bỏ cuộc này.
Anh ta kiên quyết: ” Tuy tôi không thể trở thành nhân viên của công ty, nhưng tôi có thể trở thành bạn chứ?”
“Ồ, anh nghĩ như vậy à?”
“Bất kì người bạn nào cũng bắt đầu từ sự xa lạ, nếu như có một ngày ông tìm không ra một người bạn chơi đánh vợt với mình, ông có thể tìm tôi.”
Người phỏng vấn nhìn anh ta một lúc rồi đưa tấm danh thiếp cho anh.
Tôi chính là người phỏng vấn đó, bạn tôi rất bận rộn nên tôi thật sự không tìm thấy bất kì một người nào có thể chơi quần vợt với tôi, sau đó hai chúng tôi trở thành bạn của nhau.
Có một ngày tôi hỏi anh ta: “Anh có cảm thấy yêu cầu lúc đó của mình là quá đáng không? Anh phải biết rằng anh chỉ là một người đến xin việc, anh dựa vào cái gì. Nếu như tôi không hề quan tâm đến anh, thì anh làm sao đây?” “Thật ra con người không hề sợ sự thất bại của bản thân mà là sự ngại ngùng phía sau thất bại. Có rất nhiều người không dám làm những chuyện mà vốn có thể làm được., chính là sự mất mặt. Nhưng thất bại thật sự không phải là mất mặt, mà là thậm chí không dám tưởng tượng thất bại. Thật ra có rất nhiều chuyện bắt đầu từ sự ngại ngùng mà thôi, bao gồm làm quen với bạn.”
Anh ta nói tiếp: “Trong lúc học đại học, tôi từng thích một cô gái, nhưng suốt mấy năm tôi chỉ dám nhìn lén cô ta. Tôi sợ cô ta từ chối. Tôi lo nếu bày tỏ lòng mình thì cô ta sẽ dùng một ánh mắt lạnh nhạt nhìn tôi: anh mà cũng dám mơ tưởng đến chuyện đó sao? Nếu như vậy thì tôi sẽ không biết làm sao. Chính vì vậy ,à tôi bị sự tưởng tượng của mình dọa mất. Sau đó tôi ngẫu nhiên biết được, ngày đó cô ta cũng có ý với tôi. Thế là tôi đã bỏ lỡ cơ hội hạnh phúc của mình.”
“Từ đó về sau mỗi khi có ý nghĩ rụt rè, sợ sệt. thì tôi liền lấy chuyện đó ra cảnh báo mình, đừng bao giờ sợ sự ngại ngùng sẽ xuất hiện nếu không anh sẽ bỏ lỡ cơ hội của mình.”
“Anh có tin rằng là hiện nay tôi có thể đối diện với tất cả, cho dù trước mắt là một cô gái hấp dẫn hay là một khán đài diễn thuyết với hàng ngàn người, tôi cũng dám đón nhận, tuy trong lòng thoi thóp và biết rằng mình không đủ tư cách.”
————————————–
Trong cuộc sống của con người, sai sót và thất vại là chuyện không thể tránh khỏi. Khi đối diện ngại ngùng của những chuyện này ta càng cần đến lòng dũng cảm phi thường. Nếu như một khi bạn chiến thắng nó và dũng cảm đối diện với nó thì bạn sẽ phát hiện ra mình vốn bị tắc nghẽn hết đường nhưng sau đó lại là ngày mai trời lại sáng lại đấy.
Nghĩ kỹ lại thì thượng đế vẫn rất công bằng. Dù bạn có than oán thế nào ngài vẫn không bao giờ sợ mất mặt. Có thể ngài đóng kin một cách cửa cảu bạn nhưng lại mở một cánh cửa khác, quan trọng là bạn có đủ lòng tin và dũng khí tiếp tục kiên trì hay không.