Phần I – Chương 5
Thiên Ân chậm chạp bước lên những tầng cấp của cái cầu thang phía trong, dành riêng cho khách và nhân viên muốn lên thẳng phòng làm việc của Lương Thành. Tầng lầu năm trong một ngày nóng bức có thể làm người leo thấm mệt. Nhưng Thiên Ân không mệt với những bậc thang, mà với những ý nghĩ và mưu tính trong đầu. Hắn không hiểu tại sao hắn lại ngu xuẩn tặng không lô thuốc cho những người Lào không quen biết?
Bây giờ hắn nói gì với Lương Thành đây? Và những tên nhân viên khác? Bọn nó chắc sẽ bò lăn ra cười khi nghe tên mại bản đại tài tặng không hàng hóa thay vì mua bán. Hắn muốn bịa ra một câu chuyện để nói với Lương Thành. Có lẽ hắn sẽ kể là chiếc va ly bị ăn trộm hay ăn cướp trên đường qua biên giới Lào? Lương Thành có tin? Dĩ nhiên phải tin vì đã có rất nhiều trộm cướp trên khúc đường này. Và Lương Thành chắc chỉ la mắng hắn về tội cẩu thả?
Lương Thành không có khách. Ông đứng quay lưng ra phía đường, nơi sân thượng, nhìn xuống thành phố. Bên dưới là đường Catinat, bên kia là bờ sông Saigon. Cả thành phố chỉ có tòa nhà của công ty ông và khách sạn Majestic là cao nhất. Ông trầm ngâm suy tưởng về giấc mơ hôm qua.
Ông mơ thấy mình đang khiêng một cái rương nặng trĩu, cái rương mà ông vẫn giữ kín từ bao lâu nay dưới hầm căn nhà riêng của ông. Ông mệt nhoài người đẩy rương lên một con dốc thật cao, dẫn lên đỉnh núi. Sau bao nhiêu cố gắng, ông đem được lên đỉnh. Từ trên trời, bỗng nhiên xao động, những đám mây và gió bão chợt nổi lên. Ông lo sợ tìm chỗ trú ẩn. Ông vừa buông chiếc rương ra để chạy thì chiếc rương tuột dốc, lăn xuống phía dưới.
Một con đại bàng từ đâu bay đến, dùng cái mỏ ngàn cân, cắp chiếc rương rồi bay lên cao. Ông tiếp tục chạy và chạy, cho đến một hang núi lạ. Nơi đó, có cả trăm người Thượng đang nhảy múa nô đùa. Họ bao quanh ông, mời nhảy và uống rượu. Ông dạt họ qua một bên, bước khỏi đám đông thì thấy một thanh niên trẻ đang ngồi uống rượu một mình ở một góc tối. Dưới chân hắn, là chiếc rương mà con đại bàng đã cắp bay đi. Ông tới gần thì nhận ra chàng thanh niên đó là thằng Thiên Ân. Ông chợt tỉnh giấc và không sao ngủ lại được.
Giấc mơ là một ám ảnh suốt ngày hôm nay. Ông tiếp khách lấy lệ, chứ trong tâm trí, chiếc rương và Thiên Ân là đề tài thường trực. Một tiếng động phía sau. Ông quay lại thì thấy Thiên Ân đang đứng đợi
“À, mày mới về đó hả. Ngồi xuống đây, kể cho tao nghe mọi chuyện. Mày không xách cái va ly về, có nghĩa là mày đã bán hết hàng. Đáng khen. Uống ly trà này rồi nói chuyện. Đêm qua tao cũng nằm mơ thấy có chuyện hơi lạ kỳ.”
- Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới (Phần cuối)
- Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới (Phần II – Tờ kinh số 10)
- Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới (Phần II – Tờ kinh số 9)
- Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới (Phần II – Tờ kinh số 8)
- Bí mật của Phan Thiên Ân- Người giàu nhất thế giới (Phần II – Tờ kinh số 7)
Lương Thành dựa ngửa trên chiếc ghế rộng, lơ đãng nghe Thiên Ân kể lại câu chuyện dài của hắn. Từ những từ chối nhẹ nhàng đến những chửi bới la mắng hắn phải chịu đựng từ Pleiku đến Paksé. Ông gật gù và mỉm cười khi nghe chuyện tên lính Pháp chĩa súng vào đầu hắn dọa bắn hắn, cũng như vợ tên bác sĩ Lào khoe hắn cái xu chiêng rồi đá đít hắn ra khỏi cửa.
Sau cùng, Thiên Ân kể lại cái đêm cuối cùng khi hắn ngồi ở quán ăn Paksé, nghi ngờ về khả năng cũng như sự lựa chọn nghề nghiệp này của mình. Lương Thành gián đoạn câu chuyện, hỏi nhẹ, “Mày kể hết cho tao nghe về những gì chạy qua trí óc mày khi mày ngồi đó tủi thân và đau nhục cho mày.”
Thiên Ân nói ra cặn kẽ tất cả những câu tự vấn và ý tưởng muốn bỏ cuộc. Lương Thành vặn thêm, “Rồi sau cùng, ý tưởng gì đã khiến mày xua tan mọi nghi ngờ và quyết định tiếp tục thử lửa, quyết định sẽ bán cho xong lô thuốc này?”
Thiên Ân ngập ngừng, “Lúc đó con nghĩ đến hình ảnh của Mỵ Hương, con ông Thái Hưng. Con biết rằng nếu con thất bại, con sẽ không bao giờ dám gặp cô ta nữa”. Rồi Thiên Ân nói như khóc, “Nhưng con đã thất bại, thưa chú.”
“Thất bại? Tại sao? Mày có đem cái lô hàng về lại đâu?”
Vừa khóc vừa nói, Thiên Ân kể lại phần cuối của câu chuyện, từ khi ngủ quên trên chiếc xe đò, đi lạc sâu vào làng Thượng, đến Bản Chu Prong thay vì Chu Khan, khi gặp bà nữ tu người Pháp với hơn 300 bệnh nhân. Lương Thành thừ người suy nghĩ, miệng ông mím lại, nhưng trên nét mặt vẫn có vẻ gì hóm hỉnh. Ông nhớ lại từng chi tiết giấc mơ đêm qua của ông.
Thiên Ân bận lau nước mắt nên không để ý đến thái độ của Lương Thành. Hắn cúi gầm mặt trong xấu hổ và sợ hãi, chờ cơn giận giữ của Lương Thành khi hắn nói đến việc hắn tặng nguyên va ly lô thuốc cho bà nữ tu.
Tuy nhiên, hắn chỉ nghe tiếng ầm ừ, rồi Lương Thành đặt nhẹ tay lên vai hắn, vỗ về.
“Chuyến đi này của mày cũng khá lợi ích cho mày.”
“Không đâu, thưa chú.”
Lương Thành tiếp tục, “Và lợi ích cho cả tao nữa. Mày giúp tao tìm được một lối thoát mà suốt 36 năm qua tao chưa tìm thấy. Thôi để tao giải thích rõ hơn cho mày nghe khi qua Tết. Giờ tao còn đang bận rộn vài câu chuyện khẩn cấp. Bây giờ tao yêu cầu mày điều này.”
“Thưa chú, con nghe.”
“Mùa này, Tết nhứt sắp đến, phải giao hàng nhiều, mày trở lại lấy chiếc xe vận tải, tiếp tục làm tài xế tạm thời. Qua Tết rồi tính tiếp.”
Thiên Ân đứng dậy, cúi đầu trong cảm kích. “Thưa chú, chú dạy sao con nghe vậy. Con rất ân hận đã làm chú thất vọng.”
“Được rồi, trở về lại vị trí cũ của mày đi. Qua Tết, gặp tao.”
Thiên Ân bước ra khỏi phòng. Bước chân nhẹ như bay, khác hẳn với vài giờ trước, khi hắn chậm chạp nặng nề bước vào căn phòng này. Khi hắn vừa ra khỏi cửa, Lương Thành kêu hắn lại.
“Mày yên tâm, ngủ ngon. Mày đã không thất bại như mày nghĩ đâu.”