Ác Giả Ác Báo
Thập niên 70 có một sự việc xảy ra tại thành phố Bắc Kinh. Một người phụ nữ hơn 60 tuổi, thân hình cao lớn khỏe mạnh tên là Lưu Thị, gia đình có 6 người thuê vài căn phòng ở trọ, một gian là mẹ chồng ở, hai gian là người phụ nữ đó và cháu trai cháu gái ở, còn hai gian khác là con trai và con gái ở.
Chồng của Lưu Thị mất từ khi nào thì không rõ, chỉ biết khi gia đình chuyển về đây anh đã không còn nữa. Mẹ chồng không phải là mẹ ruột của chồng Lưu Thị, bởi chồng Lưu Thị chỉ là con nuôi của cụ bà. Bảy, tám mươi năm trước, theo tục lệ ở làng, con gái không được kế thừa gia sản của gia đình, và phụ nữ có gia sản mà không có con trai thì nhất định phải nhận con trai của người thân làm con nuôi, nếu không toàn bộ gia tài đều bị người thân kế thừa. Việc nhận con nuôi này là vô cùng nghiêm túc, tuy rằng không có thủ tục giấy tờ pháp lý nhưng còn nghiêm túc hơn nhiều so với thủ tục pháp lý ngày nay. Chồng Lưu Thị đã chết nhưng cả gia đình cô đều phải có nghĩa vụ nuôi dưỡng cụ bà.
Cuộc sống hàng ngày của cụ bà ra sao, không ai được biết, chỉ biết từ trước tới nay cụ bà không bao giờ ăn cơm chung cùng mọi người, cơm nước đều được đem tới phòng cho bà. Một ngày không may, cụ bà bị ngã gãy xương phải nằm trên giường, đó là căn phòng phía nam, mùa đông không có ánh mặt trời, cũng không bao giờ thấy có người đưa cụ ra ngoài phòng tắm nắng, càng không có người lật mình cho cụ, phía dưới mông của cụ thịt bị thối loét vì nằm liệt giường. Từ đó hàng xóm đều dần dần không nhìn thấy cụ bà nữa.
Sau này mọi người thường xuyên nghe thấy lời oán trách của Lưu Thị rằng cụ bà hay đại tiện trên giường, và mọi người cũng thường xuyên nghe thấy tiếng kêu đói kêu khát của cụ bà. Rồi một ngày người ta nghe nói mẹ chồng của Lưu Thị chết đói trên sàn nhà, vì Lưu Thị sợ cụ bà sẽ đại tiện tại chỗ nên thường để cơm dưới đất cho cụ bà ăn. Cụ bà vốn gãy chân, vì để lấy bát cơm nên đã ngã từ trên giường xuống và chết ở đó, đến đây câu chuyện mới bắt đầu xảy ra.
Không nhớ rõ chính xác là mấy năm sau, Lưu Thị từ một người thân thể to cao khỏe mạnh, bước đi nhanh nhẹn, giọng nói vang vang, đột nhiên trúng gió bị tê liệt, miệng méo mắt lệch, nói chuyện không rõ, vệ sinh đại tiện đều trên giường.
Lưu Thị có một người con trai, hai người con gái, con trai Lưu Thị là một bác sỹ có tay nghề tinh xảo, đó là niềm kiêu ngạo của Lưu Thị, Lưu Thị đời này toàn lực chăm sóc cho con trai, sau khi con trai lấy vợ sinh con đều do một tay Lưu Thị chăm sóc.
Khi Lưu Thị bị liệt, vệ sinh đại tiện đều trên giường, lúc này con gái lớn đành đón mẹ về nhà mình ở, vì tránh để mẹ bị lở loét khi nằm một chỗ, người con gái tuy bị cao huyết áp nhưng cứ một lúc lại lật người cho mẹ, nhưng Lưu Thị thân người to lớn, con gái bị cao huyết áp mỗi lần lật mình cho mẹ là lại bị mệt, huyết áp tăng cao phải uống thuốc, con rể đau lòng mà nói: Như vậy không được, không thể tiếp tục như vậy thêm được nữa.
Một buổi sáng, người con trai trên 50 tuổi của Lưu Thị bất giác không dậy được rồi ra đi, nghe nói tim có vấn đề, nhưng mà người con trai này từ trước tới nay không hề có bệnh về tim. Lưu Thị một thời gian dài không thấy con trai đến thăm mình, miệng nói không rõ câu mà hỏi thăm người nhà, tuy mọi người đều nói là bận công việc, nhưng trên khuôn mặt đã biểu đạt ra câu trả lời, Lưu Thị nước mắt không ngừng rơi.
Con người thường cho rằng mình nghĩ gì thì làm nấy, muốn hành ác như thế nào thì hành ác như thế đó, có bao nhiêu sự việc đã biểu thị rõ ràng, căn bản không phải là vậy.