Bé Susie 6 tuổi hỏi:
“Mẹ làm gì thế ?”
-“Mẹ nấu súp cho cô Smith”.
Susie thắc mắc “Vì sao ạ ?”
-“Cô rất buồn. Con gái cô vừa chết. Chúng ta sẽ chăm sóc cô ấy một thời gian”.
“Tại sao lại phải thế hả mẹ ?”
-“Khi một người quá buồn, họ không thể làm tốt ngay cả những việc rất nhỏ như nấu ăn hay một số việc vặt khác. Là hàng xóm với nhau, chúng ta phải giúp cô ấy. Cô sẽ chẳng còn nói chuyện, ôm hôn con gái … hoặc làm bất cứ điều gì thú vị như mẹ và con vẫn làm. Susie, con rất thông minh. Có thể con sẽ nghĩ ra cách nào để giúp cô ấy”.
Nghe mẹ nói,
Susie suy nghĩ rất nghiêm túc và tìm cách giúp cô Smith, lúc sau, bé đã ở trước cửa nhà cô và rụt rè bấm chuông. Cô Smith mở của: “Chào Susie, cháu cần gì ?”. Susie thấy gọng cô nhỏ, mặt cô trông rất buồn, như thể cô vừa khóc vì mắt cô hãy còn đỏ và mọng nước.
Nén xúc động, Susie thì thầm:
“Mẹ cháu nói cô vừa mất con gái, cô rất buồn. Trái tim cô chắc chắn đã bị thương”-Rồi Susie e dè xòe tay ra, trong lòng bàn tay cô bé là một cái băng y tế cá nhân-“Cái này để băng cho trái tim bị thương của cô …”, Susie thêm: “Cháu đã dùng vài lần và thấy rất tốt”.
Cố gắng không bật khóc, Smith kinh ngạc, xúc động quỳ xuống ôm chặt Susie và nghẹn ngào: “Cám ơn cháu. Cháu yêu quý. Miếng băng ấy sẽ giúp cô rất nhiều”.
Miếng băng yđã đem đến sự ấm áp cho trái tim tuyệt vọng của cô Smith. Từ đó, cô gài miếng băng vào một xâu chìa khóa và luôn mang theo, như một sự nhắc nhở là phải biết quên đi nỗi đau và mất mát … để sống.