Bạn có nghĩ rằng trên thế gian có sự tồn tại vĩnh hằng?
Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn; nhìn thấy những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ: chúng đi rồi sẽ không bao giờ trở lại.
Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, những chiếc cành trơ trụi lại mọc ra những chiếc lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trãi lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa ?
Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh; chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau xán lạn; chính vì có sự rút lui ẩn dật của thế hệ cũ thì mới có thế hệ mới bước lên sân khấu cuộc đời. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao?
Nếu thế, tại sao bạn hà tất lại rơi lệ khi thấy hoa tàn, thương tâm khi quét lá khô, cảm thán thời gian ra đi, oan thán tuổi trẻ mất đi?
Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến?
Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy cái sinh ra.
Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mải, nhưng chúng ta có thể “tồn tại” vĩnh hằng!