Kelly Johnson là một cô bé xinh đẹp, ngoại trừ có một vết chàm rất to bên má phải của em. Cha mẹ cô bé rất đau lòng và lo lắng cho tương lai của Kelly, vì vậy họ cố gắng để cô bé có cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác
Tính tình của Kelly dễ thương, vui vẻ và hòa nhã với mọi người, thậm chí cô bé rất tự tin làm quen với các bạn mới. Tuy nhiên, mọi chuyện thay đổi khi Kelly lên trung học.
Bước vào tuổi dậy thì, những mặc cảm về hình dáng bên ngoài bắt đầu xuất hiện trong tâm trí Kelly. Những cậu con trai chỉ xem cô là một người bạn đơn thuần, nhưng để kết đôi đi chơi, đi khiêu vũ thì họ đều lẩn tránh Kelly. Kelly không còn vui vẻ hồn nhiên như trước khi nhận ra thái độ e dè, thận trọng của các bạn trai trong những lần tiếp xúc với cô. Nghe bạn bè bàn tán chuyện hẹn hò trai gái, Kelly cảm thấy tủi thân.
Thời gian trôi qua, Kelly quyết tâm cố gắng học thật giỏi. Cô tham gia các hoạt động từ thiện ở bệnh viện, nhà thờ và được nhiều người yêu mến. Nhưng tính tình của cô ngày càng trầm lặng như để che đậy một nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn mình.
Kelly tốt nghiệp đại học và chuyển đến sống ở thành phố New York. Cô có một công việc ổn định và ở chung căn hộ với một người bạn tên là Sue. Sue là người sôi nổi, nhiệt tình và có rất nhiều bạn bè. Mỗi lần bạn của Sue đến, Kelly chỉ biết lẩn tránh trong phòng ngủ. Ẩn sâu trong thái độ bình thản của mình, cô cảm thấy nhói lòng trước niềm vui của cô bạn Sue.
Kelly không đủ tự tin để hẹn hò với một ai. Cô cho rằng, bất cứ người con trai nào khi chọn bạn gái đều chú ý đến hình thức của cô gái ấy. Vì vậy, cô luôn cảm thấy đau khổ và mặc cảm khi gặp gỡ các chàng trai. Mỗi khi nghĩ đến điều đó là cô lại cảm thấy buồn tủi, bất lực… Và cứ thế, nỗi cô đơn ngày càng xâm chiếm trái tim cô.
Một tối nọ, Sue chạy vội vào nhà và cầu cứu Kelly :
– Trời đất ơi, mình về trễ quá rồi ! Mình có hẹn với một anh chàng trong mười phút nữa, nhưng mình còn phải tắm rửa, trang điểm, chọn quần áo…. Mình không thể chuẩn bị kịp trong mười phút. Kelly ơi, nếu chuông cửa reo, cậu hãy ra trả lời giùm mình nhé.
Nói xong, Sue phóng vào phòng tắm mà không để Kelly kịp phản ứng. Kelly nói lớn :
– Nhưng cậu biết mình không thích gặp người lạ mà Sue!
Sue gào lên :
– Kelly ơi, cậu làm ơn giúp mình chuyện này đi !
Kelly ấm ức :
– Mình biết nói gì với anh chàng đó đây. Mình có gặp anh ta lần nào đâu?
– Mình cũng chưa biết mặt, chỉ mới được giới thiệu thôi!
Ngay sau đó, chuông cửa reng. Kelly rầu rĩ nói :
– Chắc là cậu sẽ vui khi biết anh ta đến đúng giờ đấy.
– Thôi mà – Sue năn nỉ – Kelly giúp mình đi ! Nói chuyện với anh ta một chút, được không?
Kelly miễn cưỡng ra mở cửa trong ý nghĩ chua chát : “Ừ, để rồi anh chàng sẽ sợ chết khiếp khi thấy mặt mình cho mà xem ! Chắc anh ta sẽ thất vọng khi tưởng mình là Sue đây….”. Khi cánh cửa mở ra, cô buột miệng nói ngay vì sợ chàng trai hiểu nhầm :
– Chào anh, tôi không phải là Sue, tôi là Kelly – bạn cùng phòng với Sue. Cô ấy về nhà hơi trễ, nên nhờ tôi xin lỗi. Tôi lấy thứ gì để anh uống được không?
Hai mươi phút sau, Sue bước ra:
– Chào anh Keith, xin lỗi vì đã để anh chờ.
Kelly nhận thấy gương mặt anh ta sáng lên khi nhìn Sue. Cô cảm thấy thật đau lòng nhưng vẫn lịch sự đứng dậy nói:
– Thôi, anh gặp Sue rồi đó. Tôi xin phép đi vì có việc bận. Chúc hai người vui vẻ.
Keith nói với Kelly :
– Được nói chuyện với cô, tôi rất vui!
Cô trả lời :
– Tôi cũng vậy.
Tối hôm sau, Keith gọi điện thoại đến lúc Sue đi làm chưa về. Nhận ra tiếng của Keith, Kelly nghĩ thầm: “Chắc buổi đi chơi thú vị lắm nên chàng sốt sắng gọi điện đến đây!” .
Kelly nói: – Chào anh, tôi xin lỗi nhưng Sue chưa về nhà.
– Không sao đâu, tôi gọi đến không phải để gặp Sue. Tôi….- Giọng anh ấp úng trong ống nghe.
Kelly hỏi : – Xin lỗi anh cần gì?
– Tôi gọi để nói chuyện với cô, Kelly à – Giọng nói của Keith nghe thật đặc biệt.
– Tôi à? Tôi không hiểu…. À! Anh muốn hỏi tôi về Sue phải không?
Keith nhẹ nhàng trả lời :
– Không đâu Kelly. Tôi không muốn nói chuyện với cô về Sue. Tôi muốn nói chuyện với cô về Kelly.
Kelly cảm thấy bối rối :
– Tôi….tôi không hiểu.
– Kelly à! Tôi chỉ mới gặp Sue lần đầu tiên thôi và tôi cũng được quen biết Kelly tương tự như vậy. Bây giờ, tôi nghĩ tôi đã gặp được người cần gặp rồi.
Kelly cảm thấy tim mình đập mạnh và im lặng vì sợ mình đang nghe nhầm. Nhưng giọng của Keith vẫn tha thiết vang lên :
-Kelly à! Cô chính là người mà tôi muốn làm quen và kết bạn, chứ không phải người nào khác.
Kelly lắp bắp :
– Anh….anh…..không nhìn thấy vết chàm trên mặt tôi sao?
Tiếng Keith dịu dàng :
– Anh có thấy, và anh cũng nhìn thấy tính tình dịu dàng, khoan dung trong tâm hồn em. Tất cả những vẻ đẹp đó quan trọng hơn nhiều so với vết chàm trên khuôn mặt. Anh hy vọng có nhiều cơ hội gặp gỡ em để chứng minh những điều anh nói là sự thật.
….Kể từ buổi nói chuyện đó, tình yêu của Keith đã thực sự xóa tan nỗi mặc cảm, tự ti của Kelly và đem lại niềm vui, sự yêu đời lạc quan trong cuộc sống của cô. Họ đã yêu nhau và sống bên nhau hạnh phúc.
Giờ đây bằng những phương pháp y học hiện đại, vết chàm trên gương mặt của Kelly đã được tẩy xóa, nhưng cô vẫn luôn nhớ đến tình cảm yêu thương chân thành của Keith lúc hai người mới gặp nhau. Cô cám ơn vết chàm vì nhờ nó mà cô biết được người con trai nào yêu mến cô thật lòng, rằng không phải vẻ đẹp hình thức mà chính là vẻ đẹp trong tâm hồn cô đã thu hút anh ngay buổi đầu gặp mặt. Đó chính là sự rung động chân thành và sự bền vững của tình yêu mà cô hằng mong đợi.